Phương hướng phát triển mới của Gia đình Phật tử Việt Nam
1. Bối cảnh hình thành Gia Đình Phật Tử:
Từ thế kỷ thứ 19 sang đầu thế kỷ 20, thực dân Pháp đã
chia cắt nước ta làm ba miền để dễ cai trị. Triều đình nhà Nguyễn lại lo chấn
hưng Nho học. Phật giáo bị lu mờ, bị xem là cổ hủ, tín đồ phần lớn chỉ lo việc
cầu đạo, sa ngã vào tín ngưỡng hình thức thế tục. Trong khi đó, văn hóa Tây
phương xâm lấn dần, được xem là trào lưu mới, văn minh. Thiên chúa giáo, với sự
ủng hộ của thực dân đã phát triển mạnh, mang ý nghĩa tiến bộ, hợp thời.
Châu Á với truyền
thống Phật giáo cũng lâm vào hoàn cảnh đó. Một số vị tôn túc thức thời đã tìm
cách phục hưng Phật giáo vừa cho phù hợp với thời đại mới. Ở Tích Lan, Đại sư
Dhammapala mở phong trào khôi phục truyền thống Phật giáo. Ở Trung Quốc, cư sĩ
Dương Nhân Sơn lập Kỳ Hoàn tinh xá, triệu tập các nhà Phật học nghiên cứu các
kinh sách bằng Hán, Anh, và Pa-li ngữ; Đại sư Thái Hư lập Học viện Vũ Xương đẩy
mạnh việc chấn hưng Phật giáo. Các nước Myanmar, Sri Lanka, Nhật Bản, Hàn Quốc,
Thái Lan cũng nổi lên phong trào đổi mới Phật giáo.
Từ năm 1920 khắp
ba miền của đất nước, nhiều vị tôn túc Phật giáo trí đức cao vời đã hô hào và
mở đầu phong trào chấn hưng Phật giáo Việt Nam. Ở miền Bắc có Đại sư Thanh
Hanh giảng dạy Phật pháp thu hút đông đảo quần chúng Phật tử, ngài Đỗ Văn Hỷ ấn
hành khá nhiều kinh sách Phật giáo; Ở miền Trung có các Đại sư Tuệ Pháp, Thanh
Thái, Đắc Ân, Tâm Tịnh, Phước Huệ… Ở miền Nam có các Đại sư Từ Phong, Khánh
Hòa, Huệ Quang, Khánh Anh… Chư vị đều là
những tu sĩ nổi tiếng, thu hút được các giới Phật tử nhờ cách giảng dạy nghiêm
túc, có phương pháp thiện xảo. Thế rồi từ 1930, 1932, 1935 các hội Phật
học ở cả ba miền đã đươc thành lập, cải tiến hoạt động, song song với việc các
kinh sách và tạp chí Phật giáo ngày một phổ biến nhiều, mang tính tân học Phật
giáo.
Một phong trào có
ảnh hưởng khá nhiều đến động cơ hình thành, cơ cấu tổ chức và phát triển của
Gia đình Phật tử là tổ chức Hướng đạo sinh Việt Nam, một phát triển của Hướng
đạo sinh Thế giới do Trung tướng người Anh Baden Powell đề xướng năm 1907 đã có
hoạt động tại khá nhiều nơi trên thế giới. Năm 1930, phong trào này được du
nhập vào Việt Nam
do ông Trần Văn Khắc ở Hà Nội chủ xướng; chủ trương bổ sung giáo dục gia đình và
học đường, giúp thanh thiếu niên rèn luyện tính khí, tháo vát, thích nghi với
hoàn cảnh, trở thành công dân tốt, có trách nhiệm. Phong trào được sự tham gia
tổ chức của các vị thời danh như Tạ Quang Bửu, Trần Duy Hưng, Lưu Hữu Phước,
Tôn Thất Tùng.
Nhân lễ Phật Đản
năm Ất Hợi (10-05-1935) được Hội An Nam Phật học tổ chức tại Huế, hình ảnh 52
em nhỏ mặc đồng phục đã gợi lên ý tưởng thành lập một tổ chức cho thanh thiếu
niên Phật tử. Cư sĩ Bác sĩ Tâm Minh Lê Đình Thám, Chánh hội trưởng hội An Nam
Phật học đã xây dựng ý tưởng này và đến năm 1940, đoàn Thanh niên Phật học Đức
Dục ra đời với sự hướng dẫn trực tiếp của Cư sĩ. Khởi đầu, đoàn gồm các vị như
Phạm Hữu Bình (Trưởng đoàn), Đinh Văn Nam (Phó đoàn), Ngô Điền (Thư ký), Đinh
Văn Vinh, Ngô Thừa, Võ Đình Cường. Đoàn lớn mạnh không ngừng; đến năm 1944, đổi
tên thành Gia đình Phật hóa phổ. Đại hội Gia đình Phật hóa phổ tổ chức tại chùa
Từ Đàm gồm các đại biểu ở chín tỉnh miền Trung diễn ra từ 24 đến 26-4-1951 và
cải danhGia đình Phật hóa phổ thành Gia đình Phật tử Việt Nam. Cư sĩ Võ Đình
Cường được cử làm Trưởng Ban Hướng dẫn Gia Đình Phật tử Tổng hội Trung phần.
Từ đó, Gia đình
Phật tử Việt Nam phát triển mạnh mẽ. Kể từ Đại hội toàn quốc năm 1953 tại Huế,
Gia đình Phật tử tại Việt Nam do cư sĩ Tống Hồ Cầm làm Trưởng Ban Hướng dẫn đã
mở rộng khắp miền Nam và mỗi gia đình đều có vị thầy Cố vấn Giáo lý. Tại Sài
Gòn có quý ngài Thiện Hoa, Thiện Hòa, Thiền Định, Thanh Từ, Trí Hữu, Huyền Vi…
Trải qua cuộc đấu
tranh chống chính quyền Ngô Đình Diệm kỳ thị tôn giáo, các thành viên Gia đình
Phật tử đã hy sinh thân mạng, bị tù đày tra tấn cho đến khi chính quyền phản
động ấy bị lật đổ. Sau ngày thống nhất đất nước, Gia đình Phật tử đình trệ một
thời gian ngắn rồi được Giáo hội Phật giáo Việt Nam công nhận và được hoạt động
trở lại. Ngày nay, Gia đình Phật tử đã có được 75.000 đoàn viên và huynh trưởng
với 1.006 Gia đình tại 31 tỉnh thành trên ba miền đất nước.
2.
Những nhận định về quá trình hoạt động
Kể từ khi manh nha
ý tưởng thành lập đến khi hình thành tổ chức và sau đó là hoạt động của Gia
đình Phật tử, ta thấy sự phát triển mạnh mẽ của đoàn thể này. Ta có thể kể một
số nguyên nhân chủ yếu đưa đến sự phát triển của Gia đình Phật tử.
a. Trước hết là
manh nha của ý tưởng sáng lập xuất phát từ lòng yêu nước, yêu đạo Phật, muốn
xây dựng một xã hội hiền thiện, đào tạo những người Phật tử chân chính, bảo vệ
truyền thống tốt đẹp của Phật giáo và văn hóa nước nhà trước âm mưu thống trị,
đồng hóa của thực dân xâm lược.
b. Thành phần lãnh
đạo là chư Tôn đức, đạo hạnh, trí huệ cao vời và các cư sĩ tân học, thức thời
đồng tâm hợp lực thực hiện lý tưởng Phật giáo, vì thế hệ trẻ rường cột của đất
nước. Chư vị có tầm nhìn xa trông rộng, biết áp dụng trong tính sáng tạo các
phương cách, nội dung sinh hoạt, tổ chức, phát triển của phong trào cải tiến
Phật giáo trên thế giới, nhất là ở châu Á.
c. Nội dung sinh
hoạt rất tốt, gây không khí tươi vui, hấp dẫn thanh thiếu niên, giới thiệu Phật
giáo rất nhẹ nhàng trong khung cảnh ngôi chùa, các trò chơi, các buổi cắm trại,
hoạt động văn nghệ… rất mới mẻ, phù hợp với tuổi trẻ. Chính cái mới, đứng đắn,
thiết thực có sức hấp dẫn nhiều nhất.
d. Có tổ chức các
nghành, các cấp, nhân sự chặt chẽ, từ vị thầy Cố vấn Giáo lý đến các huynh
trưởng các cấp, đến bác Gia trưởng… đến mối liên hệ cấp gia đình, cấp quận
huyện, tỉnh thành, địa phương và trung ương.
e. Cần nói thêm về
sự mô phỏng và áp dụng sáng tạo của Gia đình Phật tử từ sinh hoạt của tổ chức
Hướng đạo sinh. Chủ trương của hai bên đều gần như nhau, nhưng Gia đình Phật tử
nhấn mạnh đến tính Phật giáo, tính Việt Nam. Do đó mà gia đình Phật tử phát
triển mạnh, vượt hẳn Hướng đạo Việt Nam chỉ trong vòng 30 năm kể từ khi được
thành lập.
3. Nhận
định về tình hình hiện nay và góp ý về phương hướng phát triển mới
Trong bốn năm qua,
kể từ khi Giáo hội chấp nhận Gia đình Phật tử là một phân ban của Ban Hướng dẫn
Cư sĩ Phật tử, các hoạt động của Gia đình Phật tử có chuyển hướng tốt, mạnh mẽ,
sinh động hơn rất nhiều. Các cuộc hội thảo, các trại huấn luyện, các công tác
xã hội… nhiều hơn, có phẩm chất cao hơn, quy mô hơn so với trước.
Tuy vậy, so với
những năm trước 1975 thì Gia đình Phật tử cũng không phát triển gì nhiều, và
nhiều mặt công tác còn yếu hơn. Hãy xem tổng số huynh trưởng và đoàn viên hiện
nay là 75.000 so với trước kia là 73.000; đây là hai con số xấp xỉ trong khi
dân số nước ta tăng lên gấp đôi so với 40 năm trước đây. Một nguyên nhân chính
trong việc Giáo hội PGVN chậm đánh giá tầm quan trọng của GĐPT là chính nhân sự
hoạt động của GĐPT thiếu ổn định. Nghi kỵ, dèm pha, bất đồng ý kiến, chia rẽ…
giữa các huynh trưởng về lập trường, về vị trí…
Nếu ta xét đến
những nguyên nhân chủ yếu đưa đến sự phát triển của Gia đình Phật tử trước kia
và xét tình hình hiện nay thì thiết nghĩ cũng có thể rút ra được một số điểm
quan trọng để đưa vào kế hoạch, chương trình hoạt động trong phương hướng sắp
đến của GĐPT. Theo chúng tôi, sau đây là một số điểm chúng ta cần xét đến và cố
gắng thực hiện cho được trong kế hoạch phát triển GĐPT.
a. Củng cố nhân
sự: Trước hết là sự đoàn kết giữa các huynh trưởng các cấp vì lý tưởng của
GĐPT, không phân biệt quan điểm, lập trường, người cũ, người mới. Người cũ đã
lâu không hoạt động nay hoạt động trở lại là điều đáng quý.
Chư tôn lãnh đạo
trong GĐPT cần tin tưởng, giúp đỡ các huynh trưởng hoạt động, các tích cực
khuyến nghị Giáo hội lưu tâm nhiều hơn đến GĐPT, cần tham gia lập kế hoạch, cần
có ý kiến sáng tạo, cần có trách nhiệm nhiều hơn đối với GĐPT.
Các huynh trưởng
cần tuân phục, chân thành, gần gũi với chư tôn để được chỉ đạo, giúp đỡ trong
công tác. Đối với đoàn sinh, phải chăm lo gần gũi nhiều hơn.
Cần có Ban Bảo
trợ, Ban Cố vấn vững mạnh.
b. Cải tiến tổ
chức, hành chánh: Từ nay cho đến hết nhiệm kỳ còn hơn một năm nữa, phân ban
GĐPT TW cần vận động qua các hội thảo, lập kiến nghị… để đến kỳ Đại hội Đại
biểu PG toàn quốc sắp đến có thể thông qua Hiến chương có sửa đổi, công nhận
phân ban GĐPT là một ban chính thức chứ không phải thuộc Ban Hướng dẫn Phật tử
vì nội dung sinh hoạt của GĐPT cần độc lập để có thể phát triển nhanh chóng.
GĐPT cần có Ban
Bảo trợ vững mạnh để giúp các chi phí hoạt động. Tuy vậy, GĐPT cần phải có quỹ
riêng bằng cách đề nghị các đoàn viên, huynh trưởng đóng nguyệt liễm (có thể
theo quý), trung bình mỗi thành viên đóng lệ phí mỗi tháng khoảng 4.000 đồng.
Mỗi Gia đình Phật tử giữ 50%, 25% đóng góp cho phân ban GĐPT tỉnh thành, 25%
đóng cho Ban Hướng dẫn GĐPT TW. Với 75.000 thành viên, Ban GĐPT TW mỗi tháng có
khoảng 75.000.000 đồng tiền quỹ. Để thực hiện điều này, quý Thầy cố vấn giáo lý
và các huynh trưởng cần vận động đoàn sinh và gia đình các em thuận tình đóng
góp khoản lệ phí ít oi ấy.
c. Cải tiến nội
dung sinh hoạt: Sở dĩ GĐPT thu hút được thanh thiếu niên từ khi mới được thành
lập là do có nội dung sinh hoạt lành mạnh, mới mẻ và cần thiết. Để phát triển
GĐPT trong thời hội nhập, chúng ta cần tìm ra cái mới, cái bổ ích, phù hợp với
thời đại và tránh xa những tiêu cực của thời đại.
Cần tăng cường sự
thiết thực và hấp dẫn trong sinh hoạt: hình thức lễ lạy, tụng kinh, các kỹ năng
chuyên môn, âm nhạc, kịch, thảo luận các đề tài nhỏ, thông thường về gia đình,
học đường, xã hội…, các trò chơi, các cuộc cắm trại qua đó rèn luyện sự sáng
tạo, tháo vát, tinh thần đồng đội, trách nhiệm… ở các em.
Một nội dung cần
thiết được thực hiện mạnh mẽ hơn đó là tham gia các việc công ích, từ thiện xã
hội. Hình ảnh GĐPT thật hiếm thấy trong các công tác này: Vệ sinh đường phố,
trồng cây xanh, cứu trợ bão lụt, giúp người cơ nhỡ, tiếp sức mùa thi…
d. Tăng cường công
tác đối ngoại: Tạo cho được mối liên kết giữa GĐPT tại VN với các GĐPT ở nước
ngoài, vì lý tưởng GĐPT, vì Đạo pháp và dân tộc, tiến tới sự đoàn kết tương
trợ.
Cần có sự liên kết
chặt chẽ với các ban nghành trong Giáo hội để được hỗ trợ, chia xẻ công tác. Ví
dụ: tham gia công tác xã hội với Ban Từ thiện Xã hội, đóng góp công sức vào các
hoạt động, lễ lạc của Giáo hội trung ương, địa phương.
Đối với gia đình
của các đoàn sinh, các huynh trưởng cố gắng có sự liên hệ chặt chẽ hơn để tìm
hiểu các em, để được góp ý. Thỉnh thoảng tổ chức cuộc gặp mặt chung của phụ
huynh các em, tạo không khí đầm ấm và sự ủng hộ mạnh mẽ hơn.
4.
Kết luận
Trên đây chỉ là
một số ý kiến đóng góp cho việc phát triển Gia đình Phật tử. Chúng ta không
quên lời nói tâm huyết của vị tiên phong trong việc thành lập GĐPT, Bác sĩ Tâm
Minh Lê Đình Thám: “Không có một thành tựu bền vững nào lại không nhắm đến hàng
ngũ thiếu niên, họ là những người nối tiếp chúng ta trong ngày mai.” Xây dựng
một xã hội hiền thiện thấm nhuần tinh thần Phật giáo là mục đích của chúng ta.
Xây dựng vững bền và phát triển đúng hướng GĐPT là vô cùng quan trọng.
ĐĐ. Thích Nguyên
Thành - Phó Viện Trưởng Học viện PGVN tại Huế
0 nhận xét:
Đăng nhận xét